“Lẽ phải luôn là lẽ phải ngay cả khi bị mọi người chống đối; lỗi lầm luôn là lỗi lầm ngay cả khi được mọi người đồng tình — Right is right, even if everyone is against it; and wrong is wrong, even if everyone is for it.”
William Penn
Hôm qua tình cờ đọc được một bài viết với tựa đề “Phạm Duy và những điều cần phải nói” của tác giả Khánh Thi trên trang blog của Hoàng Guitar . Trong đó có đăng lời nhận xét của 3 vị chức sắc trong hội âm nhạc Việt Nam nói về liveshow “Ngày trở về” của nhạc sĩ Phạm Duy, cộng thêm bài viết phản hồi của một người có nickname là Thầy Giáo Làng, và một số chi tiết bổ xung của nhạc sĩ Tô Hải , tác giả cuốn sách nổi tiếng “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn”, (Click to DOWNLOAD) đã được tủ sách Tiếng Quê Hương ở Virginia, Hoa Kỳ phát hành ngày 13/06/2009.
Sau khi đọc xong bài này, tôi đã viết một entry để nói lên ý kiến và cảm nghĩ của mình về đề tài này. Bài entry viết xong, chuẩn bị post lên blog của mình thì bà xã tôi vô tình đọc được, và khuyên tôi không nên đăng bài viết này lên, vì cô ta biết rõ tính tôi rất hay “bức xúc” với những điều “trái tai gai mắt”, và cũng vì muốn cho diễn đàn văn nghệ của NS Hoàng Thanh Tâm được “bình yên” và “sống sót” để tiếp tục “rêu rao” những “lời tình buồn” của mình cho những khán thính giả thân thương ……
Tôi đã cố “dằn lòng” suy nghĩ và cuối cùng quyết định làm một “thằng hèn”, để có thể bình yên tiếp tục với công việc “văn nghệ” của mình. Tôi đã tự “an ủi” mình là nếu được làm “thằng hèn” như nhạc sĩ Tô Hải, thì cũng đáng!
Sau khi đọc xong một phần trích đoạn trong tác phẩm “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải, tôi đã vô cùng kính trọng “thằng hèn” trong tác phẩm này! Kính trọng vì LÒNG CAN ĐẢM và lòng TÔN TRỌNG SỰ THẬT của tác giả “Nụ Cười Sơn Cước”. Một sự nghịch lý chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời tôi : KÍNH TRỌNG MỘT THẰNG HÈN, vì tôi là người rất “dị ứng” với sự hèn hạ của con người!
Để “giải tỏa” những “mâu thuẩn nội tại” của mình, tôi xin được post một đề tài chỉ hoàn toàn mang tính văn nghệ là : “Hoàng Thanh Tâm và kỷ niệm với nhạc sĩ Phạm Duy”
Để tưởng nhớ bố Philip và kỷ niệm với NS Phạm Duy
Năm 2003, nhân dịp nhạc sĩ Phạm Duy cùng cả nhóm “bầu đoàn thê tử”(không có “thê”) của ông gồm Duy Quang, Tuấn Ngọc, Thái Hiền, Thái Thảo … sang Úc để trình diễn ở Sydney. Người “bạn già” Philip của tôi, một nhà báo lão thành mà tôi gọi bằng bố, người rất thân thiết và biết rõ thân phụ tôi là ông Hoàng Cao Tăng, đã mời riêng nhạc sĩ Phạm Duy đến tư gia của tôi ở Yagoona, Sydney.