“Cho đến ngày anh qua đời, tôi và anh vẫn một lòng một dạ yêu thương nhau, chưa từng mang cho nhau một thương tổn gì, chưa từng để cho một người thứ 3 chen vào.
Sang Mỹ, anh sống những ngày rất rỗng, rất sốc và nhớ Đà Lạt. Anh gần như mất hết cảm hứng sáng tác.
Thương anh, tôi mở một quán nhạc để chúng tôi đàn hát lại, thỏa đam mê mỗi tối. Và rồi một hôm, khi chuẩn bị dọn dẹp quán sau buổi diễn, có một băng giang hồ gây lộn và bắn nhau ngay trong quán. Đứa con nhỏ của tôi đang đứng ngay ở cửa. Tôi biết rằng, đạn có thể bay vào người con tôi bất cứ lúc nào. Thế là tôi, bằng bản năng của một người mẹ, xông ra đưa con vào trong. Một viên đạn đã trúng vào tôi, thủng ruột. Tôi được cứu sống. Nhưng phải mổ lấy viên đạn và phải điều trị rất lâu. Tôi phải nghỉ hát trong nhiều năm liền. Những khi đó, anh vẫn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng, yêu thương như bao năm anh đã yêu.
Có lẽ vì lý do vắng bóng đó, mà những tin đồn tan vỡ mọc lên. Hôn nhân chúng tôi chưa bao giờ tan vỡ.” Tuy nhiên ở hải ngoại vào thập niên 1980-1990, có rất nhiều người khẳng định rằng thời gian đó ca sĩ Lê Uyên đã sống chung với nhà thơ DTL, và những năm cuối đời của nhạc sĩ Lê Uyên Phương là ở bên cạnh Lâm Phi Yến – em ruột của ca sĩ Lê Uyên.
Dù sao đó cũng chỉ là lời truyền miệng, còn người trong cuộc không ai chính thức nhắc đến việc này, nên người viết xin không đào sâu thêm. Trong bài này, chỉ nhắc lại những lời nói chính thức của nhạc sĩ Lê Uyên Phương vào năm 1990, khi ông cùng ca sĩ Lê Uyên và người con của họ là Lê Uyên Uyên thực hiện một liveshow ở Cali. Lúc đó Lê Uyên Phương đã trực tiếp xác nhận rằng hôn nhân của họ đã tan vỡ. Xin được đăng nguyên văn lời nói của nhạc sĩ Lê Uyên Phương dưới đây:
“Kính thưa quý vị. Không biết cái điều sau đây là 1 sự tình cờ, là định mệnh, hay là sự thấu thị trong nghệ thuật, mà những điều chúng tôi viết cách đây 20 năm trong những bài tình ca, 20 năm sau những sự kiện đó xảy ra y như thật.
Ngày đó chúng tôi là những người yêu nhau và không có một trở ngại gì, không có 1 dấu hiệu gì về một sự bất hạnh có thể xảy ra. Thì trong ca khúc của tôi lại viết những điều rất kỳ lạ:
“Giờ này còn gần nhau, gần thắm thiết trong mối sầu
Gần bối rối biên giới từ lòng đau.
Giờ này còn cầm tay, cầm chắc mối duyên bẽ bàng Cầm chắc mắt môi ngỡ ngàng. Cầm giá buốt thương đau, ngày mai ta không còn thấy nhau…” (Bài hát Cho Lần Cuối)
Đó là bài hát viết từ năm 1968, vào cái thời kỳ mà chúng tôi hết sức thương yêu nhau, và hết sức hạnh phúc. Sau đó trong bài Vũng Lầy Của Chúng Ta, thì chúng tôi lại viết về cái điều rất là bức bách trong đời sống:
“Ta sống trong vũng lầy
Một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu. Trong ngao ngán không dứt hết cơn cơn ê chề…” (Bài hát Vũng Lầy Của Chúng Ta). Rồi những buổi chiều trên ngọn đồi, trong không khí hoàn toàn hạnh phúc và êm ả, thì những ca khúc đó lại viết lên những điều:
“Hãy ngồi xuống đây xa cơn buồn phiền
dẫu biết chia phôi nhưng trong cuộc đời vẫn có đôi ta…” (Bài hát Hãy Ngồi Xuống Đây).
Nói tóm lại, tất cả những ca khúc viết cách đây 20 năm trong thời kỳ tràn trề hạnh phúc thì chỉ nói lên những điều chia cách và báo hiệu những điều không tốt đẹp trong đời sống tình cảm của chúng tôi. Thì tới lúc này những điều đó đã xảy ra.
Không ai có thể hiểu nhiều bài hát của tôi bằng Lê Uyên. Và không ai đã giúp tôi làm sống những bài hát đó như Lê Uyên đã từng làm. Và có lần chúng tôi từng nghĩ nếu tình yêu của chúng tôi đổ vỡ thì những bài tình ca tôi không bao giờ hát được nữa.
Nhưng hôm nay, với nội dung của bài tình ca đó thì không lúc nào thích hợp hơn lúc này, những bài hát đó lại được cất lên. Bởi vì trước đây những bài tình ca đó viết về sự chia phôi, được hát lên bởi những người yêu nhau, sự chia cách đó như một sự giả tưởng thôi. Nhưng hôm nay thì những sự chia cách đó được hát bởi một tình yêu chia cách thực sự. Vì thế cho nên chúng tôi nghĩ chúng tôi có may mắn là những ca khúc đó được sống 2 lần. Một lần đã viết như 1 điều người ta nghĩ về 1 sự chia cách, và 1 lần này đây là sự chia cách thực sự của chúng tôi.” Không rõ vì sao có sự mâu thuẫn giữa lời tâm sự của nhạc sĩ Lê Uyên Phương năm 1990 và lời khẳng định của ca sĩ Lê Uyên gần đây. Tuy nhiên dù sao đi nữa, câu chuyện về đôi uyên ương Lê Uyên & Phương vẫn là một câu chuyện tình rất đẹp và đã đi vào huyền thoại trong làng âm nhạc Việt Nam. Họ đã cống hiến cho khán giả những bản tình ca rất đặc biệt và khác biệt, luôn được yêu mến trong nửa thế kỷ qua. (Nguồn: Đông Kha _ nhacxua.vn)
CHO LẦN CUỐI
__________________________________
Sáng tác: Lê Uyên Phương
Trình bày: Hoàng Thanh Tâm
_________________________________
Giờ này còn gần nhau
Gần thắm thiết trong mối sầu
Gần bối rối biên giới từ lòng đau
Giờ này còn cầm tay
Cầm chắc mối duyên bẽ bàng
Cầm chắc mắt môi ngỡ ngàng
Cầm giá buốt thương đau
Ngày mai ta không còn thấy nhau
Bàn tay năm ngón suông
đem vào nhau hẹn sau
Bàn tay năm ngón suông
đưa vào nhau mộng mau
Ngoài trời mưa mưa hoài
gió mưa nặng nề
Người ngồi nghe xa cách
đá xanh ơi mỏi mòn
Lệ ngập ngừng bờ mi
Giọt nước mắt lăn nỗi buồn
Giọt nước mắt xa cách vời vợi trông
Giờ này còn nhìn nhau
Nhìn đắm đuối như suối bền
Nhìn suốt kiếp như chết mòn
Nhìn hấp hối thương đau
Ngày mai ta không còn thấy nhau
No comments:
Post a Comment