“Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ
Cầu cao nghiêng dốc bên dòng sông sâu
Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời
Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa”
Những ngày nhớ, đêm mong. Hay những khi hồn thơ trôi theo vạt gió. Tuổi còn xanh như lá rụng vào cuối thu để đêm về khao khát có người mình yêu. Nghệ thuật là thế, là sức tưởng tượng và khái quát của các nghệ sĩ, là sự cảm nhận đồng điệu của người thưởng thức trong những câu từ ngân nga đậm chất trữ tình.
“Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ
Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa
Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa
Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ
Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi
Nắng (ư) ngừng bên chiếc cầu biên giới
Xa xa thoáng đàn trầm vô tư
Đâu đây dáng huyền bền duyên xưa.”
Cũng như một số nhạc sĩ lấy biên giới làm nguồn cảm hứng sáng tác, Phạm Duy đứng bên cầu biên giới lặng lẽ nhìn dòng đời trôi. Có thể người nghe chưa một lần đến đây nhưng họ có thể hiểu âm nhạc sẽ đưa chúng ta tới vùng đất ấy, để ta đứng trên đỉnh núi cao thăm thẳm, nhìn khoảng không bao la, sông nước trôi xa, mây chiều và khói lam nhà ai bảng lảng dưới bản làng mà không tỏ đôi lời. Giấc mộng phiêu lãng được sống cùng nàng được tác giả tô điểm bằng những ca từ mộc mạc, giản dị. Ông tự hỏi mình: “Sống trong lòng người đẹp Tô Châu, hay là chết bên dòng sông Danube”. Tất cả những lời tự thán ấy, làm lòng tôi chợt run lên những cảm xúc lạ:
“Bên cầu biên giới
Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi
Sông nước xa xôi,
Mây núi khắp nơi
Không tỏ một đôi lời
Ôi giấc mơ qua
Mộng đời phiêu lãng giang hồ
Sống trong lòng người đẹp Tô Châu
Hay là chết bên dòng sông Danube
Những đêm sáng sao”
Mặt khác, như tên gọi “Bên cầu biên giới” chúng ta cảm nhận được đoạn đường nay đã quá xa vời bởi trong lòng vẫn còn thương nhớ về nơi đây. Khi nghe một bản nhạc cũ bằng chính âm thanh cũ của ngày xưa, là sống lại kỉ niệm về một đoạn đời cùng với những niềm vui, những nỗi buồn của riêng mỗi người. Chúng ta nghe nhạc cũ là nghe kỷ niệm, nhờ kỷ niệm, âm thanh bài nhạc ở lại trong hồn lâu hơn, sâu hơn, đằm thắm hơn như giấc mộng bền năm xưa nhưng chỉ là mơ thôi.
Trong hồi ký của mình, nhạc sĩ Phạm Duy kể:
“Bài này là một trong những bản nhạc tình hiếm hoi của thời đó cho nên được phổ biến một cách rộng rãi và nhanh chóng. Nó được soạn ra khi tôi ôm một cô vũ nữ kiêm tình báo viên vào lòng, nhưng thực ra nó phản ảnh sự viễn mơ của tôi, trong khi đang đi ᴄhιến đấu, tuy đưa mắt nhìn về một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa nhưng vì đang đứng trên chiếc cầu biên giới cho nên vẫn thèm được vượt cầu ra đi để sống bên người đẹp Tô Châu hay chết bên bờ sông Danube:” (Nguồn: Mẫn Nhi Thoixua.vn)
BÊN CẦU BIÊN GIỚI
*********************
Nhạc và Lời: Phạm Duy
Hòa âm: Lê Văn Thiện
Trình bày: Hoàng Thanh Tâm
***************************************
Ngừng đây soi bóng bên dòng nước lũ
Cầu cao nghiêng dốc trên dòng sông sâu
Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời
Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa
Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ
Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa
Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa
Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ
Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi
Nắng ngừng bên chiếc cầu biên giới
Xa xa thoáng đàn trầm vô tư
Đâu đây dáng huyền bền duyên xưa
Bên cầu biên giới
Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi
Sông nước xa xôi mây núi khắp nơi
Không tỏ một đôi lời
Ôi giấc mơ qua mộng đời phiêu lãng giang hồ
Sống trong lòng người đẹp Tô Châu
Hay là chết bên dòng sông Danube
Những đêm sáng sao
Nhưng đường quá xa vời
Hương trời vẫn mê mải
Đời tôi sao vẫn còn biên giới
Lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây
Ôi dòng tóc êm đềm
Ôi bể mắt đắm chìm
Đời phong sương cũ
Chỉ là thương nhớ
Mộng bền năm xưa chỉ là mơ qua.
No comments:
Post a Comment